Vẻ đẹp phức cảm trong thơ My Tiên

THẠCH ANH

VHO - Có những tập thơ không chỉ để đọc, mà còn để lắng nghe, để cảm nhận, để thả mình vào từng dòng chữ mà quên đi khái niệm về thời gian. Vùng da thiêng của My Tiên là một tập thơ như thế. Với 38 bài thơ, chị đã mở ra một thế giới ngôn từ vừa quen thuộc, vừa bí ẩn, nơi mỗi bài thơ như một chiếc cầu nối dẫn người đọc vào sâu thẳm nội tâm của chính mình.

Vẻ đẹp phức cảm trong thơ My Tiên - ảnh 1

My Tiên không vội vã kể chuyện, không cố gắng giải thích hay lý giải. Chị viết như một người nghệ sĩ thị giác, để lại những khoảng trống đầy dụng ý, nơi cảm xúc có thể len vào và trí tưởng tượng có thể tự do bay bổng. Từng câu chữ trong thơ cô là một sự khơi gợi, như lời mời gọi độc giả bước vào thế giới cảm xúc đa chiều mà không có bản đồ dẫn lối.

Như trong bài Mân mê sự lặng im, những hình ảnh như “mái tóc gầy” hay “nắng ướt mềm” giản dị nhưng lại chất chứa cả một nỗi cô đơn sâu lắng. Câu thơ "Bết dính cõi lòng bỗng rào rạt cơn mưa" bất ngờ bùng nổ, như một cơn mưa trút xuống sau chuỗi ngày khô hạn, gợi lên sự vỡ òa trong cảm xúc. My Tiên không chỉ miêu tả, mà còn hòa quyện thế giới nội tâm với những chuyển động tinh tế của thiên nhiên, tạo nên một sự cộng hưởng đầy ám ảnh.

Nhưng nếu Mân mê sự lặng im là một nỗi buồn dịu dàng, thì Vết sẹo mưa lại sắc lẹm và trực diện hơn. Những câu thơ dường như cắt sâu vào tâm can:

"Người đàn bà lôi mình đi chết

Không ai ngăn nỗi tuyệt vọng

Người đàn bà vội vàng ngăn cản cơn mưa."

Ở đây, cơn mưa không còn là hiện tượng thiên nhiên đơn thuần, mà trở thành biểu tượng cho sự buông bỏ. Người phụ nữ trong bài thơ giằng co giữa việc muốn từ bỏ tất cả và khao khát sống tiếp. Hình ảnh “vội vàng ngăn cản cơn mưa” vừa là một nỗ lực chống lại sự tuyệt vọng, vừa là một tiếng kêu cứu thầm lặng. Đọc bài thơ, tôi không chỉ thấy bi kịch của một cá nhân, mà còn thấy được cuộc vật lộn của con người trước những sóng gió vô hình trong đời.

Thiên nhiên trong thơ My Tiên không chỉ là phông nền, mà là một phần không thể tách rời của câu chuyện cảm xúc. Trong bài Sen, hình ảnh bông sen vươn lên từ bùn đen vừa là biểu tượng của sự thanh cao, vừa mang ý nghĩa tái sinh:

"Ủ trong bùn đen hình hài mơ mộng

Cỏ nhỏ giọt tinh khiết

Nắng nhỏ giọt vàng ấm

Tinh chế mùi hương em."

Tôi hình dung ra một bông sen không chỉ đẹp ở hình dáng mà còn đẹp bởi sức sống mãnh liệt của nó - dù bị bao bọc bởi bùn lầy, sen vẫn giữ lại được vẻ tinh khiết trong từng cánh hoa. Câu thơ này không chỉ nói về thiên nhiên, mà còn là ẩn dụ cho con người: dù có trải qua bao đau thương, phần trong sáng nhất của tâm hồn vẫn có thể vươn lên và tái sinh.

Rồi đến Đàn cá khâu biển, tôi lại bị cuốn vào những hình ảnh vừa dịu dàng, vừa ám ảnh:

"Đàn cá mơ hồ bơi qua

Nhẹ nhàng khâu biển

Trên từng đường gân trong suốt

Linh hồn bơi theo đàn cá thoi đưa."

Hình ảnh đàn cá khâu lành biển cả khiến tôi liên tưởng đến sự chữa lành. Đôi khi, nỗi đau không được xóa đi bởi những điều lớn lao, mà bằng những chuyển động nhỏ bé, kiên nhẫn và liên tục. Đọc bài thơ, tôi thấy ở đó sự dịu dàng của thiên nhiên, nhưng cũng là sự kiên trì mà con người dành cho nhau trong những khoảnh khắc cần được xoa dịu nhất.

Một điều làm nên sự khác biệt trong thơ My Tiên chính là khát vọng tự do. Tự do không chỉ là vượt thoát khỏi những ràng buộc bên ngoài, mà còn là hành trình giải phóng chính mình khỏi những gánh nặng nội tâm. Như trong một bài thơ, chị viết:

"Xin hãy treo em lên ngọn gió lang thang

Để em được sống tự do trong ý nghĩ

Sự ích kỷ được sải cánh bay

Và áng mây sẽ xoá đường chỉ tay lầm lỡ."

Hình ảnh “ngọn gió lang thang” hay “áng mây xóa đường chỉ tay” không chỉ gợi sự phiêu lãng, mà còn là khát vọng buông bỏ những sai lầm, gánh nặng của quá khứ để tìm lại sự thanh thản trong tâm hồn. Tự do mà My Tiên viết đến không phải là sự nổi loạn, mà là một trạng thái bình yên mà ai cũng mong ước.

Và cuối cùng, điều khiến chúng ta trân trọng nhất trong thơ My Tiên chính là cách chị viết về tính nữ. Chị không khắc họa phụ nữ như những biểu tượng yếu đuối, mà như những người mang trong mình cả sự mong manh lẫn sức mạnh. Trong bài Vùng da thiêng, hình ảnh cơ thể phụ nữ hiện lên đầy quyền năng và thiêng liêng:

"Như loài dơi treo mình để hút bóng đêm

Nàng dâng hoa trái phụng thờ

Vùng da thiêng trên cơ thể

Kính cẩn thề nguyền thủy chung."

Cơ thể trong thơ My Tiên không chỉ là vật chất, mà còn là không gian lưu giữ những giá trị thiêng liêng nhất của người phụ nữ. Đó là sự nhạy cảm, lòng tự trọng, và cũng là sức mạnh âm thầm nhưng vững chãi.

Tôi đặc biệt bị thu hút bởi bài Cánh hoa thanh tân. Ở đó, tình yêu hiện lên không chỉ như một cảm xúc, mà như một sự tái sinh, một phép màu làm mới tâm hồn:

"Mỗi khi hoa giấy rơi đầy trước ngõ

Đàn chim yến ăn mừng tiệc tân hôn

Anh cưới em từ nụ hôn bỡ ngỡ

Cứ xuân về

Em lại trở thanh tân."

Hình ảnh hoa giấy rơi, đàn chim yến, hay mùa xuân quay trở lại như một vòng tròn bất tận, nơi tình yêu luôn giữ được sự tươi mới, dù thời gian vẫn trôi. Ở đó, tôi nhận ra rằng tình yêu không chỉ là một khoảnh khắc, mà là cả một hành trình, nơi con người được sống lại, được hồi sinh cùng với cảm xúc tinh khôi nhất của mình.

* My Tiên, tên thật Nguyễn Thị Mỹ Tiên, sinh năm 1993 tại Bình Định, là một nhà thơ trẻ đầy tiềm năng. Cô từng đạt giải Ba cuộc thi thơ của Tạp chí Văn nghệ Bình Định (2020) và đồng tác giả tập thơ Ký tự Nàng (2020).

Thơ của My Tiên đã xuất hiện trên nhiều báo, tạp chí trung ương, mang dấu ấn riêng bởi sự tinh tế và chiều sâu cảm xúc. Với Vùng da thiêng, cô khẳng định bản sắc sáng tạo, mở ra một hành trình mới đầy hứa hẹn.

Tập thơ đầu tay của My Tiên không chỉ là một tác phẩm, mà là lời khẳng định về bản sắc của một giọng thơ nữ đầy triển vọng. Với cách viết giàu biểu tượng, phức cảm và sự tinh tế trong từng câu chữ, My Tiên đã tạo nên một không gian thơ độc đáo, nơi mỗi bài thơ là một hành trình nội tâm giàu cảm xúc.

Như André Gide từng nói: "Nghệ thuật là hợp nhất sự hỗn loạn của cuộc sống vào một cấu trúc có ý nghĩa." Từng bài thơ của My Tiên chính là một sự hòa quyện giữa tĩnh lặng và bùng nổ, giữa dịu dàng và mãnh liệt.

Đọc Vùng da thiêng, ta không chỉ thấy thế giới của chị, mà còn nhìn thấy chính mình. Và đó là lý do mà tập thơ này, dù chỉ mới là khởi đầu, đã để lại những dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc.

Tin liên quan

Ý kiến bạn đọc