Giấc mơ World Cup bắt đầu từ V.League

KHẢI HƯNG

VHO - Trong bối cảnh Indonesia và Uzbekistan đang tiến rất gần đến tấm vé tham dự World Cup 2026 nhờ chiến lược phát triển bài bản và tầm nhìn dài hạn, bóng đá Việt Nam dường như vẫn đang loay hoay trong những giới hạn quen thuộc.

Giấc mơ World Cup bắt đầu từ V.League - ảnh 1
Dưới thời HLV Kim Sang-sik, đội tuyển Việt Nam vẫn tìm được những nhân tố mới chất lượng từ V.League

 Dù từng tiến vào vòng loại cuối cùng World Cup 2022, nhưng sau ánh hào quang ấy là khoảng lặng dài về tư duy làm bóng đá và chất lượng giải quốc nội. Khi cơ hội đến từ việc mở rộng số suất tham dự đang hiện hữu, câu hỏi đặt ra là Việt Nam đã thực sự sẵn sàng để biến giấc mơ World Cup thành hiện thực, hay chỉ dừng lại ở kỳ vọng?

 Sau chiến thắng 1-0 trước Bahrain, đội tuyển quốc gia Indonesia đã tiến gần hơn bao giờ hết đến vòng chung kết World Cup 2026. Với 9 điểm sau 8 lượt trận tại bảng C, nơi có sự góp mặt của các đối thủ mạnh như Nhật Bản, Australia và Trung Quốc, đội bóng xứ vạn đảo đang trở thành điểm sáng của Đông Nam Á.

Không quá lời khi nói rằng Indonesia là đội tuyển tiến bộ nhanh nhất khu vực trong 5 năm qua. Dưới sự dẫn dắt của HLV người Hàn Quốc Shin Tae -yong, đội bóng này đã trải qua một cuộc cải tổ toàn diện.

Đặc biệt, việc tận dụng tối đa nguồn cầu thủ gốc Indonesia đang thi đấu tại châu Âu, đặc biệt là từ Hà Lan đã giúp nâng tầm rõ rệt chất lượng đội hình.

Sự thay đổi không chỉ đến từ yếu tố chuyên môn, mà còn từ thượng tầng. Với Chủ tịch PSSI Erick Thohir cựu chủ sở hữu Inter Milan, bóng đá Indonesia được điều hành bằng tư duy doanh nghiệp, quản trị chiến lược và khát vọng hội nhập toàn cầu.

Cùng với sự ủng hộ của chính phủ và cộng đồng doanh nghiệp, Indonesia đang thực sự biến giấc mơ World Cup thành một mục tiêu khả thi.

Tất nhiên, vẫn còn nhiều luồng quan điểm về cách Indonesia “đốt cháy giai đoạn”, song cần thừa nhận rằng bóng đá xứ vạn đảo đã hành động quyết liệt để biến giấc mơ thành hiện thực.

Trong khi đó, sau ánh hào quang của thế hệ 2018, giấc mơ World Cup vẫn là bài toán nan giải đối với bóng đá Việt Nam. Một chi tiết khác đáng lưu tâm, đội tuyển Uzbekistan đang đứng thứ nhì tại bảng A vòng loại thứ ba World Cup 2026 khu vực châu Á.

Đội bóng này hiện có 17 điểm, hơn UAE đội xếp thứ ba và cũng là đối thủ kế tiếp tới 4 điểm, trong khi chỉ còn hai lượt trận nữa là hạ màn. Nếu Uzbekistan không thua UAE ở lượt trận thứ 9 (diễn ra ngày 5.6), đội bóng Trung Á sẽ làm nên lịch sử.

Thậm chí, kể cả khi thua UAE, Uzbekistan vẫn còn quyền tự quyết, nếu ở lượt trận cuối diễn ra ngày 10.6 họ thắng Qatar trên sân nhà là giành quyền dự World Cup 2026.

Nòng cốt của đội tuyển Uzbekistan hiện tại chính là lứa cầu thủ từng vượt qua U23 Việt Nam tại Thường Châu (Trung Quốc) năm 2018. Uzbekistan chưa từng giành vé dự World Cup, nhưng là một nền bóng đá đáng nể ở châu Á.

Họ thường xuyên đạt thành tích tốt tại các giải trẻ, ngoài chức vô địch U23 châu Á năm 2018 còn có 4 lần dự U20 World Cup, với thành tích cao nhất là lọt vào tứ kết năm 2015. Xét về thể chất, cầu thủ Uzbekistan sở hữu nền tảng ưu việt.

Họ có thể hình cao lớn như người châu Âu, nhưng cũng giữ được sự khéo léo của cầu thủ châu Á. Tuy nhiên, điểm yếu là giải vô địch quốc gia của họ chưa đủ mạnh để thúc đẩy nền bóng đá phát triển tương xứng với tiềm năng.

Như vậy, bóng đá Việt Nam có hai hình mẫu để tham chiếu là chiến lược nhập tịch và sử dụng cầu thủ từ châu Âu của Indonesia và việc phát triển nội lực như Uzbekistan.

Việt Nam từng nhiều lần thử nghiệm “Việt kiều” nhưng chưa thành công. Từ Mã Trí (Ludovic Caset) đến Mạc Hồng Quân, hầu hết đều không đạt kỳ vọng. Chỉ có các thủ môn như Đặng Văn Lâm và Nguyễn Filip là nổi bật. Điều này cho thấy, việc phụ thuộc vào chất xám từ bên ngoài chỉ là giải pháp tình thế.

Cầu thủ Việt Nam hiện cũng chưa thể so sánh với cầu thủ Uzbekistan về hình thể lẫn kỹ năng. Những tài năng như Quang Hải, Công Phượng, Xuân Trường hay Văn Hậu đều gặp khó khăn khi thi đấu ở nước ngoài.

Do đó, V.League vẫn là nguồn cung chủ yếu cho đội tuyển quốc gia. Thực tế dưới thời HLV Kim Sang-sik, V.League vẫn cung cấp cho ĐTQG những gương mặt mới (nhưng không trẻ) chất lượng. Điều đó cho thấy tiềm năng. Tuy nhiên, để nâng tầm bóng đá Việt Nam, việc cải thiện chất lượng V.League là điều cần thiết.

Giải pháp lâu dài vẫn là phát triển nội lực bằng việc đào tạo trẻ, xây dựng hệ thống học viện, chính sách phát hiện tài năng ở cấp địa phương, tạo cơ hội cọ xát quốc tế cho các cầu thủ U17, U20...

Tất cả những điều đó phải đi kèm với một hệ thống thi đấu chất lượng cao, đó là điều mà V.League cần khẩn trương cải tổ. Giải vô địch quốc gia không chỉ là “xương sống” của đội tuyển quốc gia mà còn là bệ phóng cho các tài năng trẻ.

Việc tổ chức V.League theo mô hình vắt qua hai năm, giống như nhiều giải vô địch quốc gia trên thế giới, là một bước tiến đáng ghi nhận.

Việc nâng cao chất lượng V.League không chỉ giúp cải thiện trình độ cầu thủ mà còn tạo ra môi trường cạnh tranh lành mạnh, thu hút khán giả và nhà tài trợ.

Đây là bước đi quan trọng để bóng đá Việt Nam tiến gần hơn đến giấc mơ World Cup. Bóng đá Việt Nam đã đi được một chặng đường dài, nhưng để bứt phá, chúng ta phải dũng cảm thay đổi tư duy làm bóng đá.

Và trên hết, phải có một nền tảng giải quốc nội đủ mạnh, vì World Cup không được xây dựng từ những cú sút xa vời, mà từ những đường chuyền chính xác ngay trong lòng V.League.

Tin liên quan

Ý kiến bạn đọc