Bánh xe nghị lực của “nữ chiến binh” đất thép
VHO - Trong chương trình “Trạm yêu thương” phát sóng 10 giờ thứ 7 ngày 2.8 trên kênh VTV1, khán giả sẽ gặp gỡ “nữ chiến binh” đất thép, người đã biến đôi bánh xe lăn thành hành trình không mỏi để khẳng định giá trị bản thân, chị Nguyễn Thị Kim Oanh.
Với những người không may mắn khi cơ thể có khiếm khuyết, sự kiên trì, nỗ lực của họ phải gấp nhiều lần so với người bình thường. Chị Nguyễn Thị Kim Oanh (sinh năm 1975, tổ 8, phường Gia Sàng, Thái Nguyên) là một người như vậy.

Vượt qua những giây phút tuyệt vọng, chị đã kiên trì, nỗ lực vượt qua tất cả khó khăn để tự lo cho bản thân, gia đình, trở thành một VĐV thể thao người khuyết tật có thành tích cao, truyền cảm hứng cho nhiều người về ý chí và nghị lực sống.
Sinh ra ở mảnh đất gang thép, ban đầu chị Oanh khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác. Chị kể, ngày mẹ sinh em gái cũng là ngày chị phải nằm trên giường bệnh, quằn quại chịu những cơn đau, trận sốt lên tới 40 độ C.
Cơn sốt của căn bệnh bại liệt đã khiến chị từ một đứa trẻ hiếu động thành một đứa trẻ chỉ có thể lê la khóc trong sân nhà. Cuộc sống gia đình bị xáo trộn. Bố của chị phải nghỉ phép không lương để đưa chị đi các tỉnh tìm thầy thuốc giỏi. Bao nhiêu năm trời chạy chữa, gia đình rơi vào cảnh túng thiếu, bần hàn.
Ngày đó, bố mẹ chị Oanh làm công nhân nên rất bận, không thể đưa chị tới trường, vì thế chị chỉ có thể học tại nhà. Khi em gái đến tuổi đi học, mỗi lần dạy em, mẹ cũng kéo chị vào bàn và dạy cách đánh vần, viết chữ. Đến năm 10 tuổi, chị đã đọc giỏi, chữ đẹp và tính toán thành thạo.
Chị Oanh nhớ lại, từ những gương ham học hỏi, vượt khó trong sách báo, chị đã thầm nghĩ, tại sao mình phải dựa vào bố mẹ nhiều như vậy? Chị quyết tâm tập di chuyển bằng đôi chân của mình, cố gắng bấu víu vào những nơi có thể và cố gắng đứng lên.

“Mỗi lần bị ngã, tôi lại tự tìm cách đứng dậy. Thương con, mẹ chạy theo để đỡ tôi”, chị Oanh xúc động.
Không đầu hàng nghịch cảnh, năm 18 tuổi, chị Oanh quyết tâm học nghề may và mở một cửa tiệm nhỏ tại nhà. Nhờ đôi tay khéo léo và sự tinh tế, chỉ cần nhìn chị cũng đoán được số đo của khách. Từ đó, chị không chỉ trở thành một thợ may giỏi mà còn tận tình dạy nghề cho những người khuyết tật khác, giúp họ tìm thấy nghề nghiệp và sự tự tin.
Tuy nhiên, thành công lớn nhất của chị là những chiếc huy chương, cúp vàng, bạc được đặt trang trọng trên tủ tại phòng khách là thành quả của những ngày tháng thi đấu, tập luyện “đổ mồ hôi, sôi nước mắt” của một VĐV ngồi trên xe lăn, minh chứng cho sự nỗ lực phi thường của nữ chiến binh đất thép.
Năm 2017, trong một lần xem người khuyết tật chơi quần vợt trên truyền hình, chị cảm thấy rất thích thú. Chị đã tự mày mò, nhờ người hướng dẫn tập luyện. Chị chia sẻ: “Khó khăn đối với một người khuyết tật chơi quần vợt đó là việc di chuyển xe lăn điều khiển theo điểm nảy của bóng”.
Năm 2023, chị phối hợp cùng đồng đội lập nên CLB Thể thao người khuyết tật Thái Nguyên với 22 thành viên, mang lại một môi trường vận động tích cực và khích lệ tinh thần hòa nhập.
Chị cũng tiếp tục đồng hành cùng bạn bè xây dựng CLB Para Pickleball Gang Thép, mang thêm cơ hội trải nghiệm môn thể thao mới mẻ đến với cộng đồng.
Với niềm đam mê thể thao và tình yêu thương dành cho cộng đồng người khuyết tật, chị Oanh đã kêu gọi, vận động nhiều người tham gia CLB, giúp họ thêm tự tin và gắn kết.
Chị tâm sự: “Đối với người bình thường, chơi thể thao đã là thử thách; còn với vận động viên khuyết tật, việc tập quần vợt hay Pickleball càng gian nan, vất vả hơn gấp nhiều lần.”