Chặn vợ trên…​“phây”

VH- Từ ngày biết chơi “phây búc” do con gái lập cho, vợ chồng ông Phúc vui hẳn. Bạn bè từ thuở vỡ lòng đang xa cả ngàn cây số bỗng tìm thấy nhau, rồi kết bạn, rồi thăm hỏi, rồi từ bạn này gặp được bạn cũ khác còn gì vui hơn.

Chặn vợ trên…​“phây” - Anh 1

 Facebook luôn có tính “hai mặt” Ảnh minh họa

Bà Phúc hạch toán kinh tế luôn chuyện không phải mua báo cho ông đỡ tốn tiền. Ông lại thấy hay nhất là khỏi mất thời gian khi thiên hạ đọc báo, bài nào hay cóp lại, mình chỉ việc đọc vì có người “sưu tầm và chọn lọc” hộ từ các báo. Chuyện trên giời dưới biển cái gì cũng nhanh, vừa xảy ra loáng cái biết ngay. Đúng là thời đại thông tin!

Cặp vợ chồng ở cái tuổi trẻ đã qua, già chưa tới, đầu 5 đuôi chơi vơi có thêm anh “Phây” trong nhà vui phết. Sáng nào vào mạng cũng thấy anh hỏi “bạn nghĩ gì”. Rồi người lạ hoắc cũng kết bạn, thôi thì tứ hải giai huynh đệ, ai kết cứ nhấn phát là mình có bạn của muôn nơi. Có điều ông Phúc hơi lạ là cùng một lúc con gái lập “phây búc” cho mà bà Phúc có bạn gấp cả chục lần ông. Rồi “lai”, rồi “còm” vào bài của bà cứ là cả trăm, trong khi bài của ông chỉ lèo tèo đếm không quá 10 đầu ngón tay.

Thua kém ai chứ thua kém vợ, ông Phúc thấy trong lòng ấm ức lắm dù chả nói ra. Ở nhà ông là nhất, nói gì bà và các con cũng hoan hô, còn bà có lúc phát biểu, nhận định, con gái còn bĩu môi cười “mẹ !” biểu thị sự chả đồng tình!

Kết bạn với vợ thì kết chứ mấy ai vào “nhà” của vợ để coi khi hằng ngày nhìn nhau đã đủ… lạm phát! Từ cái sự ấm ức tò mò, ông mới xem trang của vợ cho kỹ để hiểu tại sao bà xã lắm “lai”, lắm “còm” đến vậy mà quyết rút kinh nghiệm sâu sắc với mục tiêu âm thầm là quyết không thua kém bà! Giời ạ, nhìn hình vợ trong facebook đến ông còn ngã ngửa. Cái tuổi sắp nghỉ hưu mà da dẻ cứ mịn như con gái, trẻ có dễ đến 2-3 chục tuổi. Hèn chi ảnh nào của vợ cũng đầy những câu có cánh: “xuynh tóa!”, “em đẹp mê hồn”. “khó ngủ quá khi vào trang em”. Ông phì cười khi đọc những “còm” như “Đôi mắt biết nói” , “khóe miệng hút hồn” , “dịu hiền quá em ui”. Tiên sư chúng nó - ông nghĩ thầm - chúng mày thử vào nhà ông để xem đôi mắt biết nói đang trợn ngược lên thế nào. Ái dà, khóe miệng hút hồn lúc ông đi nhậu với bạn bè “dịu hiền” phải biết!!!

Trót dại vào “nhà” vợ nên cứ phải dại tiếp. Giá hồi còn trẻ, thấy bà thế này ông còn chết mê chết mệt hơn chứ biết đằng sau mỗi status là cả một sự thật, ông thấy buồn buồn. Như cái lần con gái đưa ông bà đi ăn bún chả, bà lấy điện thoại ra “pắp pắp” cả loạt thế nào mà lên phây thành ra ở nhà mình với tựa đề “Có ai ăn nem chả với em không”. Thế là cả loạt lời bình đại để: “Chị khéo tay quá”, “ăn nem xong đi ăn phở em nhé”… Có lần ông hỏi cái ảnh ông chụp bà ở quán cà phê sao lại đề là “cà phê một mình”? Bà cười: “Vui í mà!”.

Ái dà, vui í mà chứ không phải “vui ấy mà”. Đến câu nói cũng nhiễm cả của trẻ trâu. Cái công nghệ 360 độ biết căng da mặt cho trẻ ra thì các bạn “phây” cũng biết là những nếp nhăn trong não, làm vỡ những viên sỏi trong đầu cứ như bác sĩ trong bệnh viện tán vỡ những viên sỏi thận! Đôi ba lần tỏ ra ngạc nhiên, ông bà lờ mờ thấy đã là bạn cùng phòng cùng giường mà còn kiêm nhiệm thêm tình bạn trên “phây” có vẻ không ổn. Thế là chả ai bảo, vô tình cả hai ông bà cùng chặn nhau.

Như người vẫn đi xe máy, không có ô tô thì thôi chứ đã xài ô tô rồi quay về xe máy thì thấy hụt hẫng, thiếu vắng thế nào ấy. Ông Phúc cũng vậy. Thấy khó chịu khi vợ mình trên “phây” và trong nhà là hai con người khác hẳn nhau nên chặn để quay về ngày xưa cho lành. Nhưng chặn rồi bỗng thấy… nhớ! Vả lại, đêm về, hai vợ chồng nằm trên giường mà mỗi người mỗi máy hoặc đọc báo hoặc nhắn tin bỗng thấy có khoảng cách. Nói ra điều này, bà cười rũ: “Ông ra quán cà phê mà xem. Bạn bè rủ nhau ra quán nhưng cũng dán mắt vào điện thoại, tay quẹt quẹt, vuốt vuốt chứ mấy khi nói chuyện với nhau đâu!”

Ông muốn bỏ chặn kết bạn lại nhưng bà cũng chặn ông. Không lẽ phải đề nghị để hằng ngày vào “nhà” vợ. Đang khi khó xử thì cậu phó phòng trong cơ quan làm cho ông cái nick mới với cái tên rất hoành tráng “Khát vọng”! Tất nhiên hình đại diện không phải là ông mà là hai bàn tay gân guốc đang giơ lên hướng về phía trước! Và ông kết bạn với bà với tên là “Khát vọng” cùng hàng loạt comment có cánh mỗi khi bà xuất hiện như “em đẹp tóa”, “em đẹp dư lày lâu chưa”... Không hiểu có phải vì thế mà khi ông nhắn tin riêng, bà bắt chuyện luôn...

Hình như vợ chồng hiểu nhau nên chuyện chát chít qua lại giữa ông và bà rất hợp. Nhưng càng hợp qua tin nhắn trên “phây” thì ông bà trong nhà càng thêm lạnh nhạt. Những tin nhắn với “anh Vọng” có nick là khát vọng ngày càng dày đặc dần. Thôi thì gia cảnh trong nhà, bà kể tuốt tuồn tuột những là ox (ông xã) là người tốt nhưng abcde gì đó và gặp được “anh Vọng” như là duyên trời, như là số phận, như là sinh ra để cho nhau với hạnh phúc muộn mằn đầy ngang trái !!!

Lòng tự ái của đức ông chồng nổi lên khi sức chịu đựng có hạn và chuyện gì đến phải đến. Ông giơ những tin nhắn của vợ với ông (tức anh Vọng) cùng lá đơn xin ly hôn chờ bà ký. Bà chưa ký nhưng... đổ bệnh ốm nằm bệt vài ba ngày.

Cô con gái biết chuyện chỉ cười:

- Bố mẹ khỏi đưa đơn ra tòa cho phiền pháp luật. Để con xử cho!

- Con ơi bố đau lắm!

- Tội phạm đầu tiên là con lập “phây” cho bố mẹ nhưng quên không nói như bác sĩ đưa thuốc nhưng quên dặn những điều chống chỉ định! Tội phạm thứ hai là bố giả mạo danh tính. Trong vụ này mẹ là nạn nhân!

- Hả? - ông Phúc mở tròn mắt dễ còn to hơn đôi mắt kính đang đeo.

Bố không thẳng thắn nói chuyện với mẹ! Cuộc sống thiếu sự minh bạch và chân thành thì còn sinh ra lắm bi kịch! 

 LÊ QUÝ HIỀN

 

Ý kiến bạn đọc